Lời Giới Thiệu
Sách viết về sáu vị lãnh đạo cổ đại ở vùng Địa Trung Hải: Cyrus đại đế (576-530 TCN), Xenophon (435-354 TCN), Alexander đại đế (356-323TCN), Hannibal (247-183TCN), Julius Caesar (101-44TCN) và Agustus (63TCN-14).
Xenophon - Lãnh đạo là làm sao hoàn thành được nhiệm vụ, chứ không chỉ vì tham vọng cá nhân, sự vinh quang hay giàu có.
Alexander có những chiến thắng phi thường trên chiến trường, chiếm được hầu hết các vùng đất rộng lớn của cổ đại nhưng lại không có khả năng củng cố và cai trị những vùng đất đã chiếm dượcđể khai thác hết tiềm năng. Ông đã không kiểm soát được ham muốn thành công của bản thân, lúc nào cũng kiêu căng, tự phụ. Aristole - thầy Alexander: Đối với người lãnh đạo thì việc kiểm soát bản thân còn quan trọng hơn nhiều so với kiểm soát những người khác.
Hannibal không chứng tỏ bản thân, không thể hiện cái tôi trong công việc. Chiến tranh là một phương tiện để đạt đến mục đích, người lãnh đạo là phải khôn ngoan hơn kẻ thù và tiếp cận được mục tiêu một cách có phương pháp. Lãnh đạo không phải là giành lấy vinh quang và tài sản cho riêng bản thân.
Julius giống Alexander ở phương thức "làm theo ý ta hoặc "lên đường". Ông chiếm được nhiều vùng đất hơn Alexander nhưng ông biết lui về củng cố những vùng đất chiếm được và tạo ra một cuộc cải cách cấp tiến đối với xã hội và nhà nước La Mã. Nhưng rồi ông nghĩ mình là một vị thần thánh, ông trở thành một nhà độc tài muốn cai trị cả La Mã và cả thế giới. Cái tôi quá lớn đã làm ông mờ mắt, không thấy được âm mưu phía sau lưng mình dẫn đến kết thúc cuộc đời và sự nghiệp của ông.
Augustus - ông cai trị một vương quốc rộng lớn và giàu có nhất lịch sử nhưng ông vẫn giữ thái độ khiêm nhường, cho rằng mình không hơn bất cứ một công dân La Mã bình đẳng nào. Ông luôn giữ quan điểm đúng mực về bản thân. Lắng nghe ý kiến, suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động. Ông là bằng chứng cho thấy lãnh đạo và thành công thực sự đến từ sự cân bằng giữa quyền lực - tham vọng và vinh quang.
Chương I Đế Quốc Ba Tư
Những người Ba Tư đầu tiên là dân du mục đến từ Trung Á. Đa số họ có thể đã đến Iran vào khoảng 1000 năm TCN, từ vùng bình nguyên hoang vắng Turkistan và Uzbekistan để tìm kiếm môi trường sống dễ chịu hơn. Ban đầu họ định cư ở các hoang mạc và vùng núi, sau đó di chuyển đến các khu vực Lưỡng Hà màu mỡ nằm giữa hai con sông Tigris và Euphrates. Ở đó, họ tự khẳng định mình giữa các đế quốc lâu đời hơn nhưng đang xuống dốc như Mede, Babylon, Assyria, chiếm lấy nhiều trung tâm dân cư đông đúc của các đế quốc này và cuối cùng đồng hóa họ, tạo thành một dân tộc mà lịch sử gọi là Ba Tư.
Ngay cả Ai Cập hùng mạnh cũng phải nằm dưới sự thống trị của Ba Tư khi đội quân chinh phạt của các vị vua Ba Tư tiến đến sông Nile và Sudan. Giữa thế kỷ V TCN, vua Ba Tư đã đạt đến đỉnh cao quyền lực. Lãnh thổ "vua của các vị vua" trải dài từ phía Tây Thổ Nhĩ Kỳ đến Pakistan, từ Ai Cập đến Nga, diện tích 3,2 triệu Km vuông, dân số khoảng 10 triệu người.
Việc tạo ra sợ hãi, hăm dọa và bóc lột vẫn đóng vai trò quan trọng trong việc xây dựng và duy trì đế chế, nhưng Ba Tư có vẻ theo đuổi một chính sách càng ít can thiệp vào chính sách của thần dân càng tốt, miễn sao họ cống nạp đầy đủ là được. Mỗi mùa xuân, đầu năm mới, sứ thần từ khắp nơi đổ về Persepolis để triều cống nhà vua.
11 vị vua nối tiếp nhau ngự trị ngai vàng Ba Tư, bắt đầu từ Cyrus đại đến năm 550 TCN cho tới khi Alexander hủy diệt đế quốc này năm 330 TCN. Đây được xem là đế quốc kiểm soát nhiều vùng đất và giàu có nhất thời cổ đại mãi cho đến 5 thế kỷ sau La Mã mới vượt qua được.
Chương II Cyrus Đại Đế
Xenophon quan niệm sự hiệu quả thể hiện ở khả năng xây dựng sự đồng thuận và tự tin cho những người ông dẫn dắt cũng như giữ nhuệ khí cao khi mọi thứ trở nên khắc nghiệt. Ở cương vị lãnh đạo, ông tin rằng nếu nhuệ khí được giữ ở mức cao và quân lính còn tập trung vào nhiệm vụ của mình, họ sẽ có khuynh hướng nghĩ về điều cần phải hoàn thành hơn là chăm chú vào những gì sẽ có thể xảy ra với họ nếu thất bại.
Chương V Alexander Đại Đế
Alexander tin rằng khả năng, sự tập trung và tính kiên định của một nhà lãnh đạo sẽ giúp ông chinh phục thế giới.
Phong cách lãnh đạo của ông phản ánh niềm tin rằng một người có khả năng và lòng quyết tâm thì có thể truyền cảm hứng và hướng dẫn mọi người hoàn thành bất cứ việc gì mà ông quyết làm. Với Alexander, lẽ sống của ông là chinh phục.
Vô kỷ luật - đứa em gái xấu xa cùng cha khác mẹ của Thành Công.
Chương I Đế Quốc Ba Tư
Những người Ba Tư đầu tiên là dân du mục đến từ Trung Á. Đa số họ có thể đã đến Iran vào khoảng 1000 năm TCN, từ vùng bình nguyên hoang vắng Turkistan và Uzbekistan để tìm kiếm môi trường sống dễ chịu hơn. Ban đầu họ định cư ở các hoang mạc và vùng núi, sau đó di chuyển đến các khu vực Lưỡng Hà màu mỡ nằm giữa hai con sông Tigris và Euphrates. Ở đó, họ tự khẳng định mình giữa các đế quốc lâu đời hơn nhưng đang xuống dốc như Mede, Babylon, Assyria, chiếm lấy nhiều trung tâm dân cư đông đúc của các đế quốc này và cuối cùng đồng hóa họ, tạo thành một dân tộc mà lịch sử gọi là Ba Tư.
Ngay cả Ai Cập hùng mạnh cũng phải nằm dưới sự thống trị của Ba Tư khi đội quân chinh phạt của các vị vua Ba Tư tiến đến sông Nile và Sudan. Giữa thế kỷ V TCN, vua Ba Tư đã đạt đến đỉnh cao quyền lực. Lãnh thổ "vua của các vị vua" trải dài từ phía Tây Thổ Nhĩ Kỳ đến Pakistan, từ Ai Cập đến Nga, diện tích 3,2 triệu Km vuông, dân số khoảng 10 triệu người.
Việc tạo ra sợ hãi, hăm dọa và bóc lột vẫn đóng vai trò quan trọng trong việc xây dựng và duy trì đế chế, nhưng Ba Tư có vẻ theo đuổi một chính sách càng ít can thiệp vào chính sách của thần dân càng tốt, miễn sao họ cống nạp đầy đủ là được. Mỗi mùa xuân, đầu năm mới, sứ thần từ khắp nơi đổ về Persepolis để triều cống nhà vua.
11 vị vua nối tiếp nhau ngự trị ngai vàng Ba Tư, bắt đầu từ Cyrus đại đến năm 550 TCN cho tới khi Alexander hủy diệt đế quốc này năm 330 TCN. Đây được xem là đế quốc kiểm soát nhiều vùng đất và giàu có nhất thời cổ đại mãi cho đến 5 thế kỷ sau La Mã mới vượt qua được.
Chương II Cyrus Đại Đế
Xenophon quan niệm sự hiệu quả thể hiện ở khả năng xây dựng sự đồng thuận và tự tin cho những người ông dẫn dắt cũng như giữ nhuệ khí cao khi mọi thứ trở nên khắc nghiệt. Ở cương vị lãnh đạo, ông tin rằng nếu nhuệ khí được giữ ở mức cao và quân lính còn tập trung vào nhiệm vụ của mình, họ sẽ có khuynh hướng nghĩ về điều cần phải hoàn thành hơn là chăm chú vào những gì sẽ có thể xảy ra với họ nếu thất bại.
Chương V Alexander Đại Đế
Alexander tin rằng khả năng, sự tập trung và tính kiên định của một nhà lãnh đạo sẽ giúp ông chinh phục thế giới.
Phong cách lãnh đạo của ông phản ánh niềm tin rằng một người có khả năng và lòng quyết tâm thì có thể truyền cảm hứng và hướng dẫn mọi người hoàn thành bất cứ việc gì mà ông quyết làm. Với Alexander, lẽ sống của ông là chinh phục.
Vô kỷ luật - đứa em gái xấu xa cùng cha khác mẹ của Thành Công.
Tướng Quân Và CEO
Reviewed by Inner Leader
on
tháng 7 26, 2018
Rating:
Reviewed by Inner Leader
on
tháng 7 26, 2018
Rating:


